Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

PHƯỢT


Một ngày đầu đông ,mưa phùn gió bấc,nhàn cư chẳng biết làm gì,giở những tấm ảnh cũ ra xem ,nghĩ lan man về Phượt.
   Đó là một từ dùng mô tả những chuyến đi ngẫu hứng bằng xe máy,khác với những chuyến đi phải trả tiền cho công ty du lịch,thường có người hướng dẫn.
  Nhưng cộng đồng này (phượt thủ )cũng rất khác nhau :
Nhiều người thích chinh phục đỉnh cao ,những đỉnh núi trên 3000m,đi 2-3 ngày,ngủ lều trại trong rừng,leo chồn chân ,mỏi gối tới đỉnh để được ngắm mây từ trên cao ,đó là sở thích ,niềm vui...Từ ngày có cáp treo lên Phanxipang,họ chuyển sang đỉnh Bạch mộc Lương tử,Putaleng ...Mình cũng chỉ theo họ tới Phanxipang được thôi.
   Nhiều người thích chinh phục các điểm cực  Bắc -Nam -Đông Tây,họ sắm thiết bị định vị GPS,đặt chân đến đúng tọa độ thì thôi,chứ không như mình ,tới Lũng cú hoặc Điện biên là được rồi ,cần gì phải lọ mọ tới A pa chải,chạm tay vào cột mốc.Nhưng là phượt thủ nửa vời như mình cũng được rồi,không nên chạy theo  phong trào ,hay cố tạo dấu ấn.
 Những người chinh phục đỉnh đèo thì Hải vân quan với 4 đèo phía Bắc chẳng là gì với họ vì đều là đường quốc lộ,bây giờ đi dễ như đường bằng ,chứ không phải là vượt qua thử thách như trước kia,chỉ có đoạn từ Mèo vạc qua Mã pì lèng về Đồng văn hoặc từ Đồng văn về Yên minh là còn hấp dẫn.Mọi người hãy thử một lần bằng xe máy xem sao.
  Nhưng hãy thử cảm giác của  bạn thế nào  khi đi đoạn đường mà tôi đề nghị sau đây : chỉ nên đi một hoặc hai người ,tất nhiên là bằng xe máy rồi vì hình như đường này không có ý định làm cho xe ô tô lưu thông :
  Đó là đoạn từ Móng cái -Đầm hà -Hoành mô .Đi tới thị trấn Đầm hà ,bạn hỏi về xã Quảng sơn và hỏi đi Hoành  mô .Đoạn đường từ quốc lộ 18 vào hình như có tên 341,đèo này nằm ở  ranh giới 2 xã Quảng sơn huyện Đầm hà và Đồng văn huyện Bình liêu ,đèo không có tên nên tôi tạm gọi là dốc Khe tiền,vì gần đó là thác Khe tiền các bạn trẻ cũng hay lui tới,đường bê tông chừng 2,5m-3m,rất dốc,do không quen đi địa hình đồi núi nên xe Future 125 của tôi dù còn khá mới nhưng chỉ đi được một phần dốc là lỳ ra ,phải tắt máy ,chờ nguội,1 người đi bộ đi trước ,sau vài phút ,tôi nổ máy ,gài số 1 ,ga nhẹ cho xe đi chậm,đến khi gặp bạn phượt,tắt máy để đó cho anh bạn ,đi bộ thay phiên nhau,tới đỉnh dốc cũng mất gần nửa tiếng ,vừa đi vừa lo sự cố kĩ thuật,cho dù xe  vừa bảo dưỡng toàn bộ.Không phải lo cướp giật hay vực sâu nguy hiểm mà nỗi lo cô đơn nơi đèo cao hoang vắng không người (duy nhất chỉ gặp một xe máy xuống dốc và chàng thanh niên cho lời khuyên là cứ gài số 1 mà đi,lên cũng như xuống )
 Trong chuyến đi tương tự 4 năm về trước,đoạn từ Bảo lâm Cao bằng về Mèo vạc ,xe cũng có biểu hiện tương tự,cảm giác lo sợ không bằng lần này ,dù lần trước trời âm u ,mưa phùn lất phất,trời ngả về chiều.
 Nhưng đã đi .phượt thì phải  luôn đặt ra tình huống gặp sự cố,không phải chuyến đi nào cũng xuôi chèo mát mái.
 Cảm giác sau khi lên đỉnh dốc này,ta thấy tứ đại đèo người ta hay ca tụng chẳng là gì cả .Tứ đại nên thay bằng  Ngũ đại đỉnh đèo.
  Bạn hãy thử xem sao,nhớ là đi xe máy ,một hoặc hai người thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét