Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

ĐẠI HỘI ĐẢNG

ĐẠI HỘI ĐẢNG
Những ngày đầu năm 2016,những người Cộng sản tổ chức đại hội của họ.Đảng này có chừng 3 000 000 người trên tổng số 90 triệu người Việt.
Nếu là Đại hội của Công ty bán hàng đa cấp,thì chắc ít ai để ý.
Nhưng là Đại hội của những người chèo  lái con thuyền chở nhân dân Việt nam đến bến bờ của CNXH,nên đừng nói là tôi không quan tâm nhé !
Chỉ là mỗi người quan tâm theo cách khác nhau thôi.
Nhớ lại 40 năm trước,khi còn là binh nhất binh nhì trong quân đội nhân dân Việt nam ,nghe tiếng loa phóng thanh truyền đi tin Đại hội Đảng sắp được tổ chức,cảm giác của mình cũng như phần lớn thanh niên cùng thế hệ ,ở miền Bắc là háo hức  chờ  đón một sự kiện trọng đại.
Đất nước vừa thống nhất,hòa bình rồi ,bây giờ chung tay xây dựng,viễn cảnh đã được nhà thơ Tố Hữu vẽ ra ,ai mà không muốn.
Hồi đi học ,thấy anh Lê Mã Lương nói cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù,nên mình đi bộ đội cho bằng được,gian lận cả về tuổi,cả khi đi khám sức khỏe cũng nhờ bạn khám thay,vì lần khám trước đã trượt về thể lực.
Những bài học vỡ lòng về chủ nghĩa Mác-Lenin mà tôi nhận thức được ,không phải là từ Chính trị viên của đơn vị,mà là từ một anh y sỹ.Chủ nghĩa Cộng sản đến từ những buổi tối rỗi rãi,chuyện phiếm ,chứ không phải được học từ một lớp cảm tình
Rồi khi đi học Trung cấp Quân y ,tôi vẫn quan tâm đến Mác-Lê.Với đồng phụ cấp  chỉ đủ mua xà phòng và thuốc đánh răng,tôi vẫn dành một ít để mua một vài cuốn sách chính trị như Bút kí triết học,hay Triết học Mác,chương trình trung cấp ,về tự nghiên cứu.Viễn cảnh về một CNXH tươi đẹp có sự cuốn hút với tất cả thanh niên sống có lí tưởng.
Rồi thì tôi cũng được kết nạp vào Đảng.
Ở trong quân đội ,việc trở thành  Đảng viên gần như là một mặc định với sỹ quan và quân nhân chuyên nghiệp.Nên tôi dù có bướng ,có cãi lại chỉ huy,hay cái vẻ bề ngoài thư sinh nhưng đôi khi bất cần đời,cán bộ chính trị nhìn thấy đã ghét,nhưng rốt cuộc vẫn được kết nạp.Việc này tôi thấy đó là nhờ đàn anh dìu dắt hơn là nỗ lực của bản thân.Đến bây giờ tuy không là Đảng vên nữa ,nhưng mình vẫn coi đàn anh là ân nhân,và vẫn gặp nhau hàng năm.Cũng có một lần được dự Đại hội Đảng bộ,thấy trong giờ nghỉ giải lao trước
khi bỏ phiếu,ứng cử viên A công khai nói xấu ứng cử viên B trong một nhóm nhỏ,chắc để hạ uy tín,làm người này mất phiếu,
hai người này cùng trong một chi bộ.Mình chỉ biết vậy thôi chứ cũng không quan tâm lắm và cũng không có nhận xét gì.
Ở trong một chi bộ có vài Đảng viên ,thì mình là người thẳng thắn,dám đấu tranh ,phê bình,cứ như điếc không sợ súng.Nghĩ lại,mình cũng chẳng khác Hồng vệ binh là mấy.Đảng bảo sao,làm vậy.
10  năm sau khi đất nước thống nhất,kinh tế tụt dốc,cuộc sống tồi tệ hơn trước,nhưng cũng chẳng ai tìm hiểu nguyên nhân do đâu.Rồi thì Cải tổ từ Liên xô tràn sang,nhiều bài viết ca ngợi Gorbachop,Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên xô ,ca ngợi cải tổ.Việt nam như có luồng gió mới.Tôi lại lao vào tìm đọc những bài viết về cải tổ,về Đảng Cộng sản Liên xô...Thời kì này trên các báo ở Việt nam ,dễ dàng tìm thấy khái niệm Xã hội XHCN phát triển để nói về các nước như Đông Đức,Ba lan Hungari Tiệp khắc...Còn Liên xô đã qua giai đoạn này và đang khai phá con đườn tiến lên CNCS.
Ước mơ về một CNXH tươi đẹp vẫn còn nguyên trong tôi tới những năm 90 thế kỷ trước.
Tôi sang Liên xô ,đi lao động xuất khẩu,gửi lại thẻ Đảng cho tổ chức.
Đoàn 100 người thì có tới hơn 70 người là Đảng viên.Số không  Đảng viên là vì họ là Công nhân hoặc học sinh vừa tốt nghiệp phổ thông.
Đi lao động xuất khẩu là ước mơ của nhiều người khi ấy.Có ra nước ngoài làm việc mới dám mơ đến xe Honda cup C 70 DD,hay Radio cassette SHARP 777 hoặc GF 939...đó là khát vọng đổi đời.
Mọi người lao vào kiếm tiền bằng cách buôn bán rượu vodka,điều mà pháp luật Liên xô cấm.
Những Đảng viên đi tiên phong trong việc này,vì lớp trẻ còn có cách kiếm tiền khác.Tôi vẫn tin vào cải tổ,nên ra hiệu sách tìm mua tuyển tập Gorbachop về đọc (cũng là học tiếng Nga ),phần vì tôi không đủ dũng cảm để bán rượu.
Chứng kiến những giây phút cuối cùng của thành trì CNXH sụp đổ,nhìn tận mắt những cột khói bốc lên từ nhà trắng ở thủ đô Mạc tư khoa trong cuộc đảo chính bất thành,cảm giác của tôi lúc ấy là chua xót,nhưng cũng chưa đến mức thần tượng sụp đổ.Việc lao động vất vả kiếm tiền không cho ta thời gian suy ngẫm ,hay đặt dấu hỏi tại sao.
Nhưng việc các Đảng viên bất chấp luật pháp ,bất chấp tất cả để mong kiếm từng đồng rúp gửi về quê đã dần dần làm thay đổi nhận thức của tôi .
Nhưng có lẽ Internet mới  là yếu tố quyết định ,đem lại sự thay đổi triệt để trong nhận thức về Đảng viên,về CNXH...
Trước kia,tôi biết về Đảng,về CNXH qua báo Nhân dân ,Quân đội nhân dân,qua loa phóng thanh truyền đi các bài hát Đảng đã cho ta một mùa xuân...Đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng...Thật là cám ơn các nhạc sỹ Cộng sản !
Sau này nhờ Internet,tôi mới biết Cải cách ruộng đất,Nhân văn giai phẩm,Nhóm xét lại chống Đảng...
Tôi mới biết Trần Đức Thảo,Trần Độ ,Hoàng Minh Chính,Bùi Tín...và rất nhiều người khác nữa.Họ là nhà triết học ,hoặc là những người hiểu học thuyết Mác gấp vạn lần đám dân thường chúng tôi,nên những kết luận của họ đáng để cho mọi người suy ngẫm.
Ông Victor Hugo có một nhận xét tiêu cực về CNCS,nhưng thời ấy chưa có ai đưa học thuyết Mác vào thử nghiệm.
Học thuyết Mác được Lê nin phát triển ở  Liên xô thành Chủ nghĩa Mác -lê và được gần hai chục nước áp dụng .
Học thuyết ấy đã sụp đổ cuối thế kỷ 20 ở tất cả các nước châu Âu,châu Phi (Angola,Mozambich-Ethiopia ),đã sụp đổ ở Nicaragua và đang đến hồi kết ở Venezuela (Châu Mĩ la tinh )
Sự sụp đổ mang tính tất yếu ấy ,không thể vượt qua được Vạn lí trường thành,Việt nam vì thế chưa bị ảnh hưởng.
4 nước sống sót sau trận đại hồng thủy này là Trung quốc, Việt nam, Cu ba,Bắc Triều tiên,đều là những nước nghèo nhất thế giới.
Bạn là đảng viên ,có biết trích dẫn Mác hoặc Lê nin không :Chính trong thực tiễn,con người phải chứng minh chân lí
Thực tiễn sụp đổ hệ thống XHCN chứng minh chân lý :CNXH không có tương lai.
Nhưng câu trả lời của gần 3 triệu thành viên Công ty bán hàng đa cấp kia ,lại giống nhận xét của Victor Hugo CNCS là giấc mơ của vài người nhưng là ác mộng của cả nhân loại.

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

CHÚ RỂ


Chú rể tôi vừa qua đời ,thọ 86 tuổi.
Chú là người Nghệ an ,phủ Diễn châu.Dân cá gỗ thứ thiệt.
Thoát ly gia đình từ  khi còn trẻ ,chú đi bộ đội ,là sỹ quan lục quân, những năm 60 thế kỉ trước,chú chuyển nghành ,làm công nhân điệnThác bà ,sau về Sông  Đà xây Thủy điện,làm ở đó,định cư luôn ở đó cho tới lúc về hưu và cũng mất ở đó luôn.Hòa bình là quê mới.
  Ngày tôi còn trẻ,ở bộ đội,nghe các sỹ quan thường hay trêu chọc nhau :Dân cá gỗ ,dân ăn rau má phá đường tàu ,dân cầu tõm,thái lọ (hay Thái nọ ?,ý muốn nói là ngọng ,không phân biệt được L và N ) v...v..trêu đùa thế thôi ,chứ không ai kì thị vùng miền như lãnh đạo nào đó bây giờ,cứ đòi hỏi ghế này ghế nọ phải là người miền Bắc,phải có ní nuận... (Tôi dân cầu tõm , nói ngọng ) v v...
Tôi kết bạn không theo ranh giới  địa lí ,nên bạn thâncó thể là người Thanh hóa,hay Nghệ an,Quảng ninh ,Hải phòng...
Không có đồng hương đôi khi cũng tủi thân,nhưng cũng tự do,hành động theo ý mình,vả lại đi bộ đội nhưng chỉ đóng quân ngoài bắc,gần nhà ,nên khái niệm đồng hương cũng mờ nhạt ,khó gắn kết hơn những người sống xa quê .Cho nên ,nếu nói về Hà tĩnh ,thì tôi nghĩ đến Nguyễn Du,chứ không cần nắm rõ có bao nhiêu Tổng bí thư quê ở đây.Hay nói đến Thanh hoá là nghĩ ngay đến triều Lê  sơ-Lê Trung hưng trị vì tổng cộng 356 năm.Quê mình thì có gì hay mà cứ đi chê người khác ?...
 Chú rể tôi rất hiền,yêu vợ ,thương con.
Chú  vất vả ,rất vất vả ,vì hai vợ chồng công nhân ,nuôi bốn đứa con :2 trai.2 gái .Không làm thêm ,sao đủ ăn.
Ngoài  50 tuổi ,chú vẫn phát nương,trồng sắn.Những quả đồi cao ,thanh niên như tôi leo lên còn mệt,chú vẫn vác bao tải sắn nặng trên vai ,bước phăm phăm.
Ngày ở Thác bà ,chú đi câu suốt đêm, sáng về lại đi làm tiếp ,không được ngủ.Có như vậy ,các em tôi mới có cá thật mà ăn,khôn lớn ,nên người.
Về hưu rồi ,chú vẫn lên rừng lấy chít về làm chổi,để có thêm tiền mua sữa cho cháu nội,cháu ngoại.(Chú tôi có 2 cháu nội ,4 cháu ngoại )
Chú lao động không ngừng nghỉ ,chỉ tới khi bị tai biến mạch máu não cách đây gần chục năm ,mới thôi.
Các em tôi cũng theo nghiệp chú,làm thủy điện Tuyên quang ,yaly,Sơn la ,Lai châu..nay lại sang Lào làm thủy điện cho bạn.Em gái thì làm loanh quanh Hòa bình,nếu có ai hỏi quê ,chắc chúng trả lời Hòa bình,khái niệm Nghệ an,cá gỗ xa dần,xa dần.
Những năm tháng cực nhọc của chú tôi đã qua đi.Nhưng chú đã được hưởng thành quả,Chú là một người hạnh phúc,hạnh phúc thực sự :Chú có người vợ hiền ,các con ngoan ,có hiếu.Cháu nội cháu ngoại có trai ,có gái.Chú vẫn cảm nhận được  điều đó,thể hiện ở ánh mắt  nhìn lần lượt từng người,và nụ cười trước khi nhắm mắt
Thượng đế sẽ đưa những người như Chú tới ngay miền cực lạc.