Thứ Năm, 19 tháng 11, 2020

THÀY TÔI

 


THÀY TÔI
 Suốt 10 năm học phổ thông ,tôi là một học sinh có học lực trung bình ,không chăm học lắm .
Trong lớp lại hay nghịch ,nói chuyện riêng nên không phải là trò cưng của bất cứ thày cô chủ nhiệm nào .
Với các thày cô bộ môn cũng vậy ,tôi không để lại bất cứ ấn tượng tốt đẹp nào .Nếu có nhớ ,chắc chỉ mang máng tôi nằm trong số vài học sinh nhỏ nhất lớp ,có khuyết tật (cô giáo dạy tôi hồi cấp 1 gọi tôi là thằng móm sều ).
Thế nhưng ,năm cuối cấp 2 ,vẫn có thày dạy môn Toán ưu ái ,phê học bạ còn có lời khen .
Những năm học cấp 3 (Phổ thông trung học ) cũng được thày Hợi dạy Trung văn và thày Phúc dạy Toán và là thày chủ nhiệm , có chút cảm tình ,chứ không ,năm lớp 9 có khi bị đuổi học .
  Thày Hợi là giáo viên duy nhất dạy liên tục cả 3 năm,từ khi mới vào đến lúc tốt nghiệp ,chứ các thày cô khác chỉ dạy từng năm .
Không rõ là được thày ưu ái ,mình học môn này khá hơn các môn khác ,hay là mình học khá nên được thày quan tâm ?
 Năm học lớp 9 ,trên đường đi học về ,gặp 2 bạn học lớp dưới ,người cùng xã đang gây sự với nhau ,trong đó có 1 là người cùng làng  . Mình dừng xe lại ,ra mặt đàn anh ,dù ít tuổi hơn 2 bạn kia (mình đi học sớm 1 năm ) hất hàm hỏi chuyện gì.
  Anh bạn cùng làng trình bày xong ,mình liền lao vào ôm đối thủ  và kêu bạn kia đấm đi .
Hai đánh một không chột cũng què,kẻ bị đòn đau ức quá mà không làm gì được bèn dọa sẽ quay lại trường mách thày hiệu trưởng .
Tưởng bạn ấy nói vậy thôi ,mình còn thách thức ,không ngờ bạn ấy quay xe luôn ,đạp xuống trường dù đã là buổi trưa ,ai cũng đói ,mệt .
  Chiều hôm sau ,không biết là lớp phải lao động buổi chiều hay làm gì đó ,thày chủ nhiệm gọi mình đến khu tập thể giáo viên,mình không nghĩ về câu chuyện hôm qua  nên yên tâm bước vào .
Trong phòng còn có thày Hợi nữa .
Thày chủ nhiệm hỏi về chuyện hôm qua ,mình khai thật ,nhưng có lẽ   không giống những gì bạn học lớp dưới hôm qua mách với thày hiệu trưởng và thày chủ nhiệm .

Thày nói những gì ,mình không nhớ nữa ,nhưng theo ý thày hiệu trưởng đó là việc nghiêm trọng ,cần phải mời phụ huynh ...
Chắc thày chủ nhiệm và thày Hợi có ý bỏ qua chuyện này nên cũng không thấy bắt viết kiểm điểm ,không phải mời phụ huynh.Chỉ nhớ là thày Hợi nói hành động như vậy có thể bị đuổi học .
 3 năm học cấp 3 ,có lẽ chỉ có năm lớp 9 là học bạ có lời phê của thày chủ nhiệm có thể đem về trình phụ huynh được ,dù mắc lỗi lớn .
  Học xong cấp 3 ,mình đi bộ đội ,hai thày cũng chuyển trường khác .
Vài năm sau ,trên đường về nhà  khi ở bộ đội về phép ,gặp lại thày Hợi đang chỉ huy học sinh lao động ở trường Duy Tiên mới thành lập ,mình dừng lại chào thày ,thày nói là vẫn nhận ra mình dù vài năm đã qua ,có biết bao học trò được thày truyền đạt kiến thức ,dạy làm người .
  Được thày nhớ là tự hào lắm rồi .

Nói thày dạy làm người là nhắc lại lời thày dạy vài năm trước  trong một bài học về Lỗ Tấn :
            Trợn mắt coi khinh nghìn lực sỹ
            Cúi đầu làm ngựa đứa hài nhi .
Câu này ,và một câu của Paplop mà mình đọc được trong quyển sách của Bố có ảnh hưởng quyết định đến tính cách của mình .
PS :Những năm 90 khi bên Nga về phép có hỏi tin về thày thì được biết thày đã mất khi mới ngoài 60 tuổi .

Cả thày Trương Vĩnh Phúc chủ nhiệm năm lớp 9 cũng vậy.
  Không  phải chỉ ngày 20 tháng 11 mới nhớ thày cô  với lòng biết ơn
Đến bây giờ vẫn viết được những dòng này tức là không bao giờ quên .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét