Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

CHÚ RỂ


Chú rể tôi vừa qua đời ,thọ 86 tuổi.
Chú là người Nghệ an ,phủ Diễn châu.Dân cá gỗ thứ thiệt.
Thoát ly gia đình từ  khi còn trẻ ,chú đi bộ đội ,là sỹ quan lục quân, những năm 60 thế kỉ trước,chú chuyển nghành ,làm công nhân điệnThác bà ,sau về Sông  Đà xây Thủy điện,làm ở đó,định cư luôn ở đó cho tới lúc về hưu và cũng mất ở đó luôn.Hòa bình là quê mới.
  Ngày tôi còn trẻ,ở bộ đội,nghe các sỹ quan thường hay trêu chọc nhau :Dân cá gỗ ,dân ăn rau má phá đường tàu ,dân cầu tõm,thái lọ (hay Thái nọ ?,ý muốn nói là ngọng ,không phân biệt được L và N ) v...v..trêu đùa thế thôi ,chứ không ai kì thị vùng miền như lãnh đạo nào đó bây giờ,cứ đòi hỏi ghế này ghế nọ phải là người miền Bắc,phải có ní nuận... (Tôi dân cầu tõm , nói ngọng ) v v...
Tôi kết bạn không theo ranh giới  địa lí ,nên bạn thâncó thể là người Thanh hóa,hay Nghệ an,Quảng ninh ,Hải phòng...
Không có đồng hương đôi khi cũng tủi thân,nhưng cũng tự do,hành động theo ý mình,vả lại đi bộ đội nhưng chỉ đóng quân ngoài bắc,gần nhà ,nên khái niệm đồng hương cũng mờ nhạt ,khó gắn kết hơn những người sống xa quê .Cho nên ,nếu nói về Hà tĩnh ,thì tôi nghĩ đến Nguyễn Du,chứ không cần nắm rõ có bao nhiêu Tổng bí thư quê ở đây.Hay nói đến Thanh hoá là nghĩ ngay đến triều Lê  sơ-Lê Trung hưng trị vì tổng cộng 356 năm.Quê mình thì có gì hay mà cứ đi chê người khác ?...
 Chú rể tôi rất hiền,yêu vợ ,thương con.
Chú  vất vả ,rất vất vả ,vì hai vợ chồng công nhân ,nuôi bốn đứa con :2 trai.2 gái .Không làm thêm ,sao đủ ăn.
Ngoài  50 tuổi ,chú vẫn phát nương,trồng sắn.Những quả đồi cao ,thanh niên như tôi leo lên còn mệt,chú vẫn vác bao tải sắn nặng trên vai ,bước phăm phăm.
Ngày ở Thác bà ,chú đi câu suốt đêm, sáng về lại đi làm tiếp ,không được ngủ.Có như vậy ,các em tôi mới có cá thật mà ăn,khôn lớn ,nên người.
Về hưu rồi ,chú vẫn lên rừng lấy chít về làm chổi,để có thêm tiền mua sữa cho cháu nội,cháu ngoại.(Chú tôi có 2 cháu nội ,4 cháu ngoại )
Chú lao động không ngừng nghỉ ,chỉ tới khi bị tai biến mạch máu não cách đây gần chục năm ,mới thôi.
Các em tôi cũng theo nghiệp chú,làm thủy điện Tuyên quang ,yaly,Sơn la ,Lai châu..nay lại sang Lào làm thủy điện cho bạn.Em gái thì làm loanh quanh Hòa bình,nếu có ai hỏi quê ,chắc chúng trả lời Hòa bình,khái niệm Nghệ an,cá gỗ xa dần,xa dần.
Những năm tháng cực nhọc của chú tôi đã qua đi.Nhưng chú đã được hưởng thành quả,Chú là một người hạnh phúc,hạnh phúc thực sự :Chú có người vợ hiền ,các con ngoan ,có hiếu.Cháu nội cháu ngoại có trai ,có gái.Chú vẫn cảm nhận được  điều đó,thể hiện ở ánh mắt  nhìn lần lượt từng người,và nụ cười trước khi nhắm mắt
Thượng đế sẽ đưa những người như Chú tới ngay miền cực lạc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét