Không có đường
đi bằng xe máy đến Mỹ nên tôi đành phải
mua vé máy bay ,hãng American Airline
chuyên chở từ Hà nội qua Tokyo đổ xăng rồi bay sang Dallas .
American Airline là hãng già nua ,và chắc
cũng nghèo ,điều này thể hiện qua đội ngũ
tiếp viên ,không trẻ trung xinh đẹp như của hãng hàng không quốc gia Việt nam
.Có cả tiếp viên da đen ,chắc cô này tuổi ngoài 40 .Không biết nói tiếng Anh có
khá không mà tôi hỏi xin lon bia (Tôi nói tiếng Anh chuẩn mà ,thấy chàng chăn
bò bang LangGom quê tôi khen vậy ) cô ấy lại đem cho tôi cốc sữa ,đến khi tôi
nói bằng tiếng Việt :Bia ,thì cô ta mới
đem đến lon Heineken ,khuyến mại thêm nụ cười ,chắc để khoe hàm răng trắng ,quảng cáo cho hãng
sản xuất thuốc đánh răng Hinos .
Hôm ấy ở sân bay Narita có kỉ niệm 30 năm ngày mở đường bay Dallas –Tokyo ,nên cổng vào máy bay được trang trí bằng bóng bay đầy màu sắc ,mỗi khách được tặng món quà nhỏ là ốp lưng điện thoại Iphone.Tưởng tặng Iphone thì dùng tạm ,chứ miếng nhựa như thế Hà nội bán đầy ,vài nghìn một chiếc ,đủ màu lựa chọn .Vứt .
Chuyến bay gần nửa ngày ,băng qua đại dương rồi xuyên chéo theo hướng Tây bắc –Đông nam từ bang Washington đến Texas .Hành khách mệt vì chuyến bay dài nên ngủ nhiều ,mình thích ngắm Thái bình dương từ trên cao nên ít ngủ ,thỉnh thoảng thấy tiếp viên đi qua ,liếc mắt ,hay là sợ mình làm gián điệp vào phá hoại nước Mỹ ?...Ở Việt nam ,mình cũng bị nhiemx tinh thần cảnh giác ,nhìn đâu cũng thấy địch .
Hôm ấy ở sân bay Narita có kỉ niệm 30 năm ngày mở đường bay Dallas –Tokyo ,nên cổng vào máy bay được trang trí bằng bóng bay đầy màu sắc ,mỗi khách được tặng món quà nhỏ là ốp lưng điện thoại Iphone.Tưởng tặng Iphone thì dùng tạm ,chứ miếng nhựa như thế Hà nội bán đầy ,vài nghìn một chiếc ,đủ màu lựa chọn .Vứt .
Chuyến bay gần nửa ngày ,băng qua đại dương rồi xuyên chéo theo hướng Tây bắc –Đông nam từ bang Washington đến Texas .Hành khách mệt vì chuyến bay dài nên ngủ nhiều ,mình thích ngắm Thái bình dương từ trên cao nên ít ngủ ,thỉnh thoảng thấy tiếp viên đi qua ,liếc mắt ,hay là sợ mình làm gián điệp vào phá hoại nước Mỹ ?...Ở Việt nam ,mình cũng bị nhiemx tinh thần cảnh giác ,nhìn đâu cũng thấy địch .
Rồi máy bay
cũng tiếp đất ,dừng hẳn ,cửa mở .Tới Mỹ rồi .
Người đầu
tiên gặp cũng là người da đen .
Khai nhập cảnh điện tử ,lần đầu tiên nên khá lúng túng . Thấy vậy ,chị nhân viên da đen bước tới giúp đỡ
.Không riêng gì mình ,các hành khách khác cũng vậy .Tới băng chuyền lấy hành lý
,ra cửa Hải quan ,cũng lại là người da màu ,chắc gốc Ấn độ ,không thấy hỏi han gì ,chụp dấu nhập cảnh lên hộ chiếu .Xong
.Lúc này mới thở phào ,vì suốt chuyến
bay là nỗi lo phấp phỏng bị từ chối nhập cảnh .
Sân bay rộng
,người lưa thưa , phải hỏi thăm đường vào thành phố .Nhân viên ở quầy thông tin vẫn là người da
đen .
Theo hướng dẫn
,dễ dàng lên xe bus ,rồi tàu điện vào thành phố .Lái xe ,lái tàu phần lớn người
da màu .Có cả người gốc Ấn độ ,Nam hàn .Qua giọng nói và cách ăn mặc có thể nhận
ra điều đó .
Những chuyến
xe bus nội đô ở thủ đô Washington ,cả lái xe và hành khách gần như toàn bộ là
da đen .
Khu vui chơi
giải trí ở Los Angeles cũng vậy ,tràn ngập
trẻ em da đen .
Các chuyến
xe bus đường dài rất ít gặp người da trắng .
Bất cứ ở đâu gặp họ ,hỏi đường ,cũng đều nhận được
chỉ dẫn tận tình ,chu đáo ,thân thiện .Một
nhân viên khách sạn ở Houston đang làm việc còn dừng lại nghe mình hỏi ,không
tìm được địa chỉ trên điện thoại di động ,anh ta còn vẫy một người da trắng đang
đạp xe lại và hỏi đường giúp mình .Duy nhất một lần ở Atlanta ,là chàng thanh
niên da màu này định xin tiền trước khi chỉ dẫn ,nên mình cho qua ,không hỏi nữa
.
Khi Obama lên làm Tổng thống ,mình cũng chẳng
để ý gì ,dù rằng đó là sự kiện đặc biệt :ông người da màu .
Bộ trưởng ,ngôi sao ca nhạc ,vận động viên xuất sắc nhất
thế giới là người da đen ,điều ấy cũng chẳng gây ấn tượng gì .Chỉ đến khi tận mắt thấy họ lái xe , dọn rác
, địu con đi tàu .Thấy trẻ em vui đùa cùng lũ bạn da trắng trên sân ,rồi những
chàng cảnh sát da trắng ,da đen sát cánh cùng nhau ,mình mới cảm nhận rằng nước Mỹ cũng là của họ
,của người da đen ,bình đẳng .
Thế mà chỉ mới
nửa thế kỷ trước ,kì thị da màu là hiện thực không thể chối cãi .
Nước Mỹ
không chỉ tiến bộ về kinh tế ,khoa học kỹ thuật .
Thỏa mãn các
nhu cầu vật chất ngày càng tăng của người dân .
Mà nhận thức
,cách hành xử văn hóa của người Mỹ -không phân biệt màu da –cũng tiến bộ vượt bực.
Đất nước –Con
người –Đáng để ngưỡng mộ ,học theo .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét